Giải Emmy năm nay đã diễn ra tối 14/9/2025 (giờ địa phương) tại Nhà hát Peacock ở Los Angeles, Mỹ, đánh dấu một khúc ngoặt của điện ảnh truyền hình, nơi những tài năng trẻ dám chen chân vào cõi vinh quang và ánh sáng, nơi những tiếng nói vốn ít được lắng nghe giờ vang vọng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Owen Cooper nhận giải thưởng Nam diễn viên phụ xuất sắc phim truyền hình ngắn tập tại lễ trao giải Emmy 2025
Trong bức tranh ấy, Owen Cooper hiện lên như minh chứng sáng rõ nhất: mới mười lăm tuổi, gần như vô danh trước đó, nhưng bằng tài năng thiên phú cùng nỗ lực bền bỉ, cậu đã trở thành người trẻ nhất trong lịch sử Emmy được xướng tên ở hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc cho loạt phim Tuổi vị thành niên (Adolescence). Chiến thắng ấy không chỉ thuộc về riêng Cooper hay bộ phim, mà còn là cột mốc của một khởi đầu nhiều hứa hẹn: dấu hiệu đáng mong chờ của cả một thế hệ diễn viên mới đang dần bước ra ánh sáng.
Ba năm trước, Owen chỉ là một cậu bé bình thường trong lớp học kịch nhỏ ở trường, chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ bước ra ánh sáng quốc tế. Mọi thứ chỉ thực sự thay đổi khi cậu được chọn vào vai Jamie Miller, thiếu niên mười ba tuổi bị buộc tội giết bạn học, trong bộ phim Tuổi vị thành niên (Adolescence). Đây thực sự là một thử thách lớn đối với một cậu bé mười lăm tuổi: phải hóa thân vào nội tâm phức tạp, liên tục giằng xé giữa hoang mang, sợ hãi và khát vọng được thấu hiểu. Thêm vào đó, việc bộ phim quay mỗi tập bằng một cú máy dài không ngắt cảnh khiến áp lực càng dồn lên vai Owen, buộc cậu phải giữ cảm xúc chân thực trong từng khoảnh khắc, từng hơi thở.
.jpg)
Owen trong phim Tuổi vị thành niên (Adolescence)
Và rồi trong đêm trao giải, khi tên Owen Cooper được xướng lên, khán giả như được chứng kiến cả hành trình trưởng thành của cậu: từ những ngày học kịch ngập ngừng, từ những giờ tập lén lút trong căn phòng chật hẹp, cho đến khoảnh khắc vỡ òa trên sân khấu Emmy. Trên bục nhận giải, Owen nói trong niềm xúc động: “Ba năm trước tôi chẳng là gì cả… Khi bắt đầu học kịch, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đến Mỹ, đừng nói là đứng ở đây. Đêm nay chứng minh rằng nếu biết lắng nghe, biết tập trung và dám bước ra khỏi vùng an toàn, chúng ta có thể đạt được bất cứ điều gì.” Những lời chân thành ấy, giản dị mà mạnh mẽ, đã chạm tới nhiều trái tim hơn bất cứ diễn từ hoa mỹ nào.
Tuổi vị thành niên (Adolescence) không chỉ thành công về mặt nghệ thuật mà còn trở thành tấm gương phản chiếu nhiều vấn đề xã hội nhức nhối như bạo lực giới, tư tưởng khinh miệt phụ nữ và những hiểm họa đến từ môi trường trực tuyến. Bộ phim đã tạo nên sức lan tỏa mạnh mẽ đến mức Jack Thorne, đồng tác giả, được mời tham dự cuộc đối thoại cùng Thủ tướng Anh Keir Starmer để bàn về ảnh hưởng của tác phẩm đối với thế hệ trẻ. Tại giải Emmy, Tuổi vị thành niên (Adolescence) giành được sáu giải thưởng, trong đó có danh hiệu Phim tuyển tập xuất sắc nhất, cùng các giải dành cho biên kịch và đạo diễn. Mỗi tượng vàng như một lời khẳng định vững chắc về giá trị không thể phủ nhận của bộ phim.
%20g%e1%bb%93m%20Stephen%20Graham%2c%20Owen%20Cooper%20v%c3%a0%20Erin%20Doherty%20t%e1%ba%a1i%20l%e1%bb%85%20trao%20gi%e1%ba%a3i%20Emmy_%20.jpg)
Các ngôi sao của Tuổi vị thành niên (Adolescence) gồm Stephen Graham, Owen Cooper và Erin Doherty tại lễ trao giải Emmy
Ngay trước thời khắc quan trọng, Owen còn trải qua một khoảnh khắc ấm áp khi thần tượng Jake Gyllenhaal bất ngờ xuất hiện, ôm cậu và trao tặng một chú vịt nhỏ, lá bùa may mắn anh từng nhận được khi được đề cử Oscar. Món quà giản dị ấy trở thành biểu tượng đẹp đẽ cho sự tiếp nối giữa các thế hệ nghệ sĩ, nơi những người đi trước không chỉ soi sáng con đường đã qua mà còn lặng lẽ nâng đỡ những bước chân đang đến.
Giải Emmy năm nay không chỉ là sàn diễn của những gương mặt mới, mà còn là đêm hội ngộ của những tên tuổi kỳ cựu, tạo nên một bức tranh tương phản sinh động giữa kinh nghiệm và sức trẻ, giữa kỳ vọng và bất ngờ. Phòng thu (The Studio) của Seth Rogen lập nên kỳ tích khi giành tới mười ba giải cho một loạt phim hài trong một mùa, chính thức phá kỷ lục trước đó của Gấu (The Bear). Không chỉ tỏa sáng với tư cách diễn viên chính xuất sắc, Rogen còn ghi dấu ở các hạng mục đạo diễn và biên kịch, biến Phòng thu thành hiện tượng: một tác phẩm mang lại cho khán giả tiếng cười giải trí, nhưng cũng buộc họ soi chiếu lại những nghịch lý xã hội.
%2c%20Seth%20Rogen_%20.jpg)
Ngôi sao kiêm nhà sáng tạo của Phòng thu (The Studio), Seth Rogen
Ở mảng chính kịch, Hố sâu (The Pitt), loạt phim y khoa của HBO Max cũng được xướng tên trong hạng mục Phim chính kịch xuất sắc nhất. Sau nhiều năm lỡ hẹn, Noah Wyle cuối cùng đã bước lên bục vinh quang với giải Nam diễn viên chính xuất sắc, nhờ hóa thân vào một bác sĩ từng trải, gánh vác nỗi đau nghề nghiệp và sự giằng xé tinh thần giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết. Đồng hành cùng ông, Katherine LaNasa nhận giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc cho vai Dana Evans, người hiện thân cho lý trí và bản lĩnh trong mê cung khốc liệt của bệnh viện, nơi số phận con người mong manh đến cực hạn.
Trong khi đó, Ngắt kết nối (Severance) tuy không giành giải Phim chính kịch xuất sắc, vẫn để lại tiếng vang lớn. Britt Lower được vinh danh Nữ diễn viên chính xuất sắc, còn Tramell Tillman đi vào lịch sử khi trở thành người da màu đầu tiên đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc trong loạt phim chính kịch tại Emmy. Với cả hai, đây là khoảnh khắc “lần đầu” đầy tự hào, và chính sự khởi đầu ấy tạo nên sức nặng khó quên hơn bất cứ bảng vàng thành tích lâu năm nào.
Sân khấu Emmy còn là nơi dành cho những tiếng nói châm biếm thâm thúy. Tuần qua cùng John Oliver (Last Week Tonight with John Oliver) và Chương trình khuya cùng Stephen Colbert (The Late Show with Stephen Colbert) tiếp tục thống trị hạng mục chương trình giải trí. Ở đó, tiếng cười không dừng lại ở niềm vui thoáng chốc, mà trở thành tấm gương phản chiếu xã hội, một cách để khán giả nhận ra chính mình dưới ánh đèn sân khấu và trong những vấn đề thời sự nóng hổi.
%2C%20Katherine%20LaNasa%20v%C3%A0%20Noah%20Wyle_.jpg)
Các ngôi sao của Hố sâu (The Pitt), Katherine LaNasa và Noah Wyle
Và giữa những ánh đèn vinh quang, vẫn có những khoảnh khắc lặng im: cả khán phòng cúi mình trang nghiêm để tưởng niệm những con người vĩ đại đã đi xa. Dame Maggie Smith, Ozzy Osbourne, Quincy Jones, Michelle Trachtenberg, đạo diễn David Lynch… những tên tuổi đã khép lại hành trình, nhưng di sản để lại vẫn ngân vang, như giai điệu bền bỉ xuyên qua năm tháng. Trong phút mặc niệm, khán phòng lặng đi, như bản giao hưởng chạm tới khúc trầm cuối cùng trước khi sân khấu khép lại. Và trong từng lời xướng tên, từng ánh mắt, từng cái cúi đầu, không chỉ có nỗi tiếc thương, mà còn là lời tri ân gửi đến những người đã gieo hạt giống cảm xúc để hôm nay nghệ thuật vẫn tiếp tục đơm hoa, kết trái.
Giải Emmy 2025 hiện lên không còn đơn thuần là một lễ trao giải. Nó trở thành câu chuyện của niềm tin, của sự dấn thân, và của những giấc mơ tưởng như xa vời nhưng có thể chạm đến. Thành công của Owen Cooper là minh chứng rõ nhất: không cần tiền bạc hậu thuẫn, không cần danh vọng lót đường, chỉ cần ngọn lửa đam mê đủ lớn, ý chí khổ luyện đủ bền, và niềm tin vững chắc để dám bước ra khỏi vùng an toàn. Khi Cooper nâng cao tượng vàng trong tay, đó không còn là chiến thắng riêng của một diễn viên trẻ, mà là tiếng nói của cả một thế hệ nghệ sĩ mới: những người khát được thấy, được nghe, được khẳng định mình giữa một nền công nghiệp nhiều tầng áp lực.
Với Tuổi vị thành niên (Adolescence), Owen Cooper không chỉ mở ra một khởi đầu hứa hẹn cho sự nghiệp cá nhân, mà còn thắp lên một tín hiệu cho tương lai của truyền hình Anh và có lẽ, cho cả điện ảnh thế giới. Đêm nay, ánh sáng sân khấu không chỉ dừng trên một gương mặt mới, mà còn soi rọi những ước mơ tưởng chừng mong manh, để khẳng định rằng: nếu có niềm tin và dũng khí, mọi ước mơ đều có thể hóa thành hiện thực.
TUỆ LINH
Nguồn: Tạp chí VHNT số 620, tháng 9-2025
.png)



.jpg)

.jpg)
