Khi thế hệ trẻ từng bước dịch chuyển khỏi những tour du lịch “siêu tốc”, “check-in mọi nơi”, một trào lưu mới đang âm thầm nở rộ: du lịch chậm. Họ rời khỏi phố thị để sống với người Dao, cùng đi rẫy với người Tà Ôi, học nhuộm chàm ở Cao Bằng… hay đơn giản là ở lại một nơi thật lâu - để hiểu, để cảm, và để nhớ.
Giữa nhịp sống công nghệ hóa, nơi mọi thứ diễn ra trong cái lướt tay và một cú chạm màn hình, nhu cầu đi chậm – sống thật – kết nối sâu đang trở thành một mong muốn âm thầm nhưng mãnh liệt của nhiều bạn trẻ. Họ không còn hào hứng với những chuyến đi dày đặc điểm đến, những bức ảnh “sống ảo” rập khuôn, mà chọn cách lùi lại, bước đi nhẹ nhàng giữa không gian văn hóa, để thực sự nhìn, nghe và trải nghiệm.
“Mình từng nghĩ đi du lịch là phải di chuyển liên tục, đến khi sống một tuần ở farmstay Đắk Lắk thì mới hiểu: chậm lại mới thấy hết vẻ đẹp của núi rừng” (@lan_hana, clip đạt 45.000 lượt thích trên TikTok (6-2025)).
Sống cùng - Hiểu sâu - Kết nối bền vững
Du lịch chậm không chỉ là hình thức di chuyển thong thả, mà là một triết lý tiếp cận văn hóa và thiên nhiên. Ở đó, người trẻ được khuyến khích sống cùng người bản địa, ăn món ăn địa phương, học cách làm một công việc truyền thống, không để “thử cho biết”, mà để sống trong nó như một phần của đời sống thường ngày.
Tại những homestay ở vùng cao Tây Bắc, nhiều bạn trẻ đã trải qua những ngày không có sóng điện thoại, không wifi, không mạng xã hội, nhưng lại có những buổi sớm ngồi quây quanh bếp lửa nghe kể chuyện dân gian, có buổi chiều dắt trâu ra suối hay tối muộn cùng nắm lá rừng chữa ho. Tất cả những điều tưởng nhỏ bé ấy lại là chất liệu nuôi dưỡng một tình cảm sâu sắc với văn hóa bản địa.
“Một tuần ở làng Lùng Khâu Nhìn, mình chẳng có bức ảnh nào để post, nhưng có hàng chục câu chuyện để nhớ. Người Mông ở đó dạy mình cách hong ngô trên gác bếp, cách pha trà gừng mật ong để chống lạnh và cách… không cần mạng vẫn sống vui”, Minh Hoàng, 26 tuổi, thành viên nhóm “Việt Nam Chậm” trên Facebook chia sẻ.
Du lịch chậm - Liều thuốc “chữa lành” trong đời sống hiện đại
Không chỉ là một lựa chọn mang tính trải nghiệm, du lịch chậm còn đang trở thành một cách để người trẻ chữa lành và tái tạo bản thân trong bối cảnh xã hội hiện đại ngày càng căng thẳng, vội vã.
Nhiều bạn trẻ chia sẻ rằng, họ chọn đi chậm không phải vì không có điều kiện đi xa, mà vì muốn thoát ra khỏi guồng xoáy của mạng xã hội, công việc và những kỳ vọng ngột ngạt. Ở những bản làng xa xôi, giữa thiên nhiên yên ả và những con người hiền hòa, họ tìm được nhịp sống nguyên sơ – nơi không có deadline, không có áp lực thành tích, chỉ có sự hiện diện của chính mình trong từng khoảnh khắc.
Trên các hội nhóm về “sống tối giản” và “du lịch chữa lành”, không khó để bắt gặp những lời tâm sự như: “Mình đã bật khóc trong buổi sáng đầu tiên ở Mường Hum, không phải vì điều gì to tát, mà vì đã quá lâu rồi mình mới thấy mình yên ổn đến thế”.
Khoa học cũng chứng minh rằng, những trải nghiệm sống gắn với cộng đồng, thiên nhiên và thủ công truyền thống, như trong các chuyến du lịch chậm có thể giảm đáng kể mức độ lo âu, trầm cảm, giúp cải thiện giấc ngủ, và làm tăng sự hài lòng trong cuộc sống. Người trẻ, trong khi tưởng chừng là thế hệ “mạnh mẽ nhất”, hóa ra với không ít bạn lại là đối tượng dễ tổn thương bởi áp lực cuộc sống.
Hoàng Long - một bạn trẻ đã chọn "du lịch chậm" gần 1 tháng ở Măng Đen để "chữa lành tâm hồn" và tìm cảm hứng làm việc sau nhiều tháng căng thẳng
Tái thiết kết nối với văn hóa và cộng đồng
Du lịch chậm cũng là cơ hội để người trẻ tiếp xúc sâu sắc với bản sắc văn hóa Việt, đặc biệt là các giá trị đang có nguy cơ mai một. Khi bạn trẻ chọn sống cùng người Chăm, học dệt vải truyền thống; hay cùng người Tày gặt lúa theo lịch âm và nghi lễ cổ truyền, họ không chỉ học một kỹ năng, mà đang hấp thụ một hệ sinh thái tri thức dân gian, thứ mà sách vở hay mạng xã hội không thể truyền tải đầy đủ.
Nhiều bạn sau chuyến đi đã thay đổi cái nhìn về các di sản. Nếu trước kia rối nước, nón lá hay bánh chưng chỉ là biểu tượng “mang tính du lịch”, thì giờ đây, đó là kết quả của cả một đời sống văn hóa có chiều sâu. Họ bắt đầu thấy yêu hơn những điều tưởng như quen thuộc, và cũng thấy mình có trách nhiệm hơn với việc bảo tồn chúng.
“Trước đây mình chỉ biết múa rối nước là biểu diễn cho khách xem. Sau khi sống một tuần ở làng rối Đào Thục, mình hiểu rằng đây là cả một di sản, một hệ sinh thái văn hóa cần được tôn trọng”, Hoàng Nam, 24 tuổi, sinh viên Trường Đại học KHXHNV (Đại học Quốc gia Hà Nội) chia sẻ.
Hướng tới lối sống lành mạnh và tử tế hơn
Du lịch chậm không cổ vũ cho việc “sống chậm để tách biệt”, mà khuyến khích người trẻ bước ra khỏi vùng an toàn để sống gắn bó hơn với môi trường và cộng đồng. Ở những nơi họ đến, việc ăn theo mùa, dùng rau củ bản địa, ở nhà sàn truyền thống, tắm lá rừng, tránh rác nhựa… không còn là hành vi thời thượng, mà là sự tử tế cần thiết.
Khi một bạn trẻ mua mớ rau từ tay người già giữa chợ vùng cao, đó không chỉ là trao đổi hàng hóa, mà là một khoảnh khắc của lòng tin, của sự trân quý đối với lối sống gắn với đất đai, mùa vụ. Chính từ những điều nhỏ bé ấy, họ dần hình thành thói quen tiêu dùng có trách nhiệm, một yếu tố quan trọng trong mô hình phát triển du lịch bền vững mà nhiều quốc gia đang theo đuổi.
Du lịch chậm, với tất cả sự tinh tế và chiều sâu của nó, đang mở ra một cánh cửa mới cho người trẻ Việt Nam, cánh cửa dẫn về phía bản sắc, ký ức và những giá trị gốc rễ. Ở đó, mỗi chuyến đi không còn là sự thoát ly hay tiêu dùng, mà là một hành trình trở về, nơi con người được sống thật với mình và gắn kết lại với những điều từng bị lãng quên.
Giữa vô vàn tiếng ồn, du lịch chậm là một khoảng lặng cần thiết
Thật khó để phủ nhận rằng giới trẻ hiện nay là thế hệ năng động, linh hoạt và đầy tò mò. Họ tiếp cận văn hóa mới nhanh chóng, di chuyển liên tục, chia sẻ mọi trải nghiệm chỉ trong vài cú chạm. Nhưng chính trong sự tiện lợi và tốc độ ấy, họ cũng phải đối mặt với một thứ áp lực ngấm ngầm: áp lực phải sống nổi bật, phải đi nhiều, phải trải nghiệm liên tục và phải luôn “có gì đó để kể”.
Cũng vì vậy, không ít người trẻ cảm thấy mỏi mệt trong chính những chuyến du lịch mà họ từng kỳ vọng sẽ giúp mình “đổi gió”. Họ về nhà sau những ngày chạy đua từ sáng tới tối, với bộ sưu tập ảnh đẹp nhưng… một ký ức mờ nhạt. Và đó là lúc họ nhận ra, có lẽ mình không cần đi xa, không cần đi nhanh, mà cần một chuyến đi thực sự cho mình.
“Mình từng có giai đoạn nghĩ rằng mỗi kỳ nghỉ phải tận dụng để khám phá càng nhiều càng tốt. Nhưng rồi mình chợt thấy trống rỗng. Một lần đi suối nguồn Kon Tum, mình quyết định chỉ ở lại một nơi trong 5 ngày – không lịch trình, không mục tiêu. Và mình thấy lần đầu tiên trong nhiều năm, mình có thời gian thật sự để lắng nghe bản thân”, Phạm Quỳnh Nhi, 27 tuổi, một bạn trẻ tại Đà Nẵng bộc bạch.
Trong xã hội hiện đại, nơi con người phải sống trong vòng quay liên tục của công việc – thông tin – kết nối, thì một hành trình du lịch chậm chính là khoảng lặng quý giá để tìm lại sự thăng bằng nội tâm. Không còn bị thúc ép bởi các điểm đến hay lịch trình dày đặc, người trẻ có thời gian thực sự để trải nghiệm sâu, để sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc và để nuôi dưỡng sự chú tâm, một kỹ năng đang dần bị mất đi trong thời đại số.
Đi để học...
Điều đáng quý ở du lịch chậm, là nó chuyển hóa vai trò của người trẻ từ “du khách” sang “người học hỏi”, từ người tiêu dùng dịch vụ sang người tiếp nhận văn hóa một cách chủ động và có trách nhiệm.
Ở một tour du lịch truyền thống, người trẻ thường chỉ là người xem, họ đứng bên ngoài quan sát, chụp ảnh, nghe giới thiệu, rồi bước đi. Nhưng trong hành trình du lịch chậm, họ trở thành một phần của không gian sống ấy: học đan lát, vào rừng hái thuốc, dậy sớm gặt lúa, hay ngồi bên bếp cùng một bà cụ kể về tục lệ cúng mùa.
Chính trong sự tương tác ấy, họ mới thực sự chạm vào “hồn” của văn hóa. Họ nhận ra rằng mỗi chiếc áo thổ cẩm không đơn thuần là trang phục đẹp mắt, mà là cả một hệ thống tri thức dân gian, tín ngưỡng và mỹ học được truyền qua nhiều thế hệ. Họ hiểu rằng một bát canh lá rừng không chỉ là món ăn, mà là biểu hiện của cách con người sống chan hòa với tự nhiên, biết tiết chế và chọn lọc theo mùa vụ.
Đó là sự học không nằm trong sách vở, không đến từ Google, mà chỉ có thể cảm nhận bằng chính sự hiện diện, bằng đôi tay chạm, bằng đôi tai lắng nghe và bằng một trái tim rộng mở.
Cuối cùng, có lẽ du lịch chậm không chỉ là hành trình ra ngoài, mà còn là hành trình đi vào bên trong. Trong những ngôi làng heo hút, giữa những đêm không Wi-Fi, những sáng thức dậy với tiếng gà rừng, người trẻ tìm thấy sự sống thật. Họ không còn cần phải chứng minh bản thân, không cần so sánh, không cần chạy theo tiêu chuẩn hạnh phúc của ai đó. Họ chỉ cần sống, đơn giản và đủ đầy trong nhịp điệu riêng của mình. Và khi trở về, họ mang theo không chỉ là ký ức đẹp, mà là một phiên bản tốt hơn của chính mình: sâu sắc hơn, điềm tĩnh hơn, và biết trân trọng hơn từng điều bình dị quanh mình.
NGÔ HUYỀN